Thứ Ba, 25 tháng 5, 2010

NƠI EM VỀ

      Nơi em về- Trời nắng hay mưa? Anh ở lại, chiều buâng khuâng phố cũ. Con đường vẫn nở trắng màu hoa sứ, Sớm lên đồi ngồi ngắm giọt sương tan...

      Nơi em về- Thu có nở cúc vàng? Thao thức mãi nổi buồn vui bất chợt. Bầy chim sẻ nằm trú đông giá rét, trái tim đau từ thuở trót xa người..

      Nơi em về- Ngày tháng có yên vui? Cho anh trú tạm hồn đau nhức nhối. Đêm gõ nhịp đàn xưa ngồi ngóng đợi: Một vầng trăng loáng vỡ rụng bên thềm..

      Nơi em về- Đời mấy kẻ thân quen? Mai xuân đến cùng em đi hái lộc. Ai góp nắng hạ vàng em hong tóc? Anh nơi đây..ngồi lặng lẽ- u tình..

      Nơi em về- Còn có nhớ gì không?!

                                                     Phố núi PLEIKU 1995
                                                         Văn Châu

Thứ Hai, 17 tháng 5, 2010

CHIỀU NAY...

Chiều nay..
         - Buồn quá!
                        Lên đồi
Ngắm hoa vàng
                      ..rụng,
          - Thấy đời hư vô.
Người đi
         biền biệt sơn khê
Bỏ quên
        nổi nhớ..
          - Làm
                 xê dịch chiều.

                 Văn Châu

Thứ Tư, 12 tháng 5, 2010

BÀI KỆ THỨ HAI

Hôm nào em nói yêu tôi 
Mà nay..đã vội trùng khơi mất rồi!
Thì đâu dám trách chi người
Giận mình vụng giữ để lời gió bay.

Chiều nay rượu ít mà say
Rưng rưng ngồi nhớ..mưa bay cuối trời.
Rót thêm ly nữa đầy vơi
Hòa chung giọt lệ tiễn lời Người xa.

Lòng tôi- là một sân ga
Mãi mong những chuyến tàu qua một lần!

                                             Văn Châu
NHỮNG ĐOẢN KHÚC BUỒN

THƯƠNG
Thương em giấu kín trong lòng
Anh về- mộng trắng, tay không một đời.
Cầu xin Người sống an vui
Bình minh chim hót cho vơi nhọc nhằn.
           * * *
Tìm đâu cho thấy Diêu bông
Để anh được gọi là chồng- Hả em?


NHỚ
Nhớ sao mà nhớ quá chừng
Như mây nhớ núi, như rừng nhớ chim.
Lá rơi xào xạc bên thềm
Ngỡ chân ai bước qua triền tim khô.
           * * *
Ta- tên cuồng sĩ dại khờ
Mỗi lần say- thấy hư vô trong hồn...

CHỜ
Chờ em- Chờ đến bao giờ?
Cho tim hóa đá, cho bờ môi xa.
Em về xiêm áo vàng hoa
Bỏ ta giữa cõi ta bà nằm đau.
       ***
Nếu mà có kiếp xưa sau
Thì xin gắng đợi chờ nhau- nhé Người!

MONG 
Mong cho đêm vội sang ngày
Cho qua hết cuộc tỉnh say- vô thường.
Nằm nghe mưa rớt ngoài hiên
Rụng rơi mấy hạt ưu phiền lòng ta.
          * * *
Nhịp cầu nối những bờ xa
Mà sao cách trở ta và em thôi?

                            Văn Châu