Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2010

BÀI KỆ THỨ NHẤT

Ru tình- Tình đã phôi pha
Ru em- Em lấy chồng xa mất rồi
Tôi về ru lại bóng tôi
Lêu bêu chữ phận, lơi bơi chữ tình.*

Thương đời sao quá điêu linh
Đêm ngồi cặm cụi một mình làm thơ
Đợi trăng về muộn sau hè
Gục đầu tôi khóc, buồn tê tái lòng. 

Bây giờ còn nhớ hay không?
Đời tôi- Người đã một lần đi qua!

                                  Văn Châu

                    
* Câu thơ của HOÀNG LỘC                

BIỆT LY

Người đi
      Thôi!
          Chớ ngại ngùng.
Thẹn câu:
    " Muối mặn, cay gừng"
                      Mà chi?
Anh về
     Giở sách cổ thi
Ô hay!
     Đời lắm biệt ly
               -Lẽ thường!

                   Văn Châu

THẾ LÀ..

Thế là ..em đi thật
Chiều cao nguyên lạnh lùng
Mình anh ngồi đếm mộng
Giọt lệ buồn rưng rưng.


Nghe bờ tim rướm máu
Viết câu thơ tạ từ
Xưa buông lời mật ngọt
Để bây giờ tương tư.


Thế là..em đi thật
Trời vẫn xanh lối về
Nắng vờn theo vạt áo
Gió đùa bay lá me.


Nhiều khi buồn quá đỗi
Anh mơ làm bóng chim
Chất sầu trên cánh mỏi
Rong chơi bớt ưu phiền.


Thế là..em đi thật
Chừ biết tìm nơi đâu?
Đời trôi như định số
Tựa nước xuôi qua cầu.

              Văn Châu

TÔI ĐI TÌM TÔI

Tôi đi tìm tôi- đường xa vạn dặm!
Một chiều say ngồi nhớ quán quê nhà,
Nhớ góc phố có hàng cây sứ trắng,
Dã quỳ vàng nở rộ những mùa hoa...

                                Văn Châu

KHÔNG ĐỀ 1

Có người lạ
         nghe thơ anh
    Bật khóc.
- Còn em..
       Em khóc hay cười?
     - Khóc
     - Cười
   Chỉ bấy nhiêu thôi.
 Đời buồn...
    Thơ lấy gì vui?
          - Cũng đành!

                  Văn Châu

TỰ HỌA

Thơ mấy giọt , buồn buồn như mực tím.
Rượu vài ly, chuếnh choáng mộng tan tành.
Tôi- có một số phần riêng lận đận
Nên chợt buồn; chợt nhớ; chợt loanh quanh...


Làm nhà giáo- đồng lương không đủ sống.
Làm nhà thơ- không in nổi thơ mình.
Rời phấn bút dẫu rằng đau đứt ruột
Lăn lóc vào đời rẽ rúng lương tâm.


Bè bạn cũ thưa dần đôi kẻ nhớ,
Người thân quen khinh trọng; biết ai ngờ.
Tình như lá thu phai từ độ ấy,
Ôm đàn ngồi ngọng ngịu hát vu vơ.


Em biền biệt muôn trùng xa ngái quá
Bỏ lại bao mùa lá rụng bên thềm,
Bỏ góc phố thoảng mùi hương sứ trắng.
Dã quỳ vàng nở rộ dọc triền non.


Bỏ lại tôi- ngày nhọc nhằn cơm áo
Đời kém vui- thơ cũng cạn khô nguồn.
Thương chiếc bóng liêu xiêu gầy guộc nhỏ,
Giật mình nhìn mái tóc diểm màu sương.


..Tôi có những đêm thâu nằm mất ngủ
Úp mặt nghe mưa bão rớt trong lòng,
Nghe giun dế râm ran lời mộ khúc
Sớm ra vườn mảnh vỡ đã rêu phong.


Nên suýt có đôi lần toan tự tử
Để nguôi quên và trút bỏ ưu phiền.
Mai có đến tiễn tôi về bến mộng
Xin đừng buồn- Em hãy cứ hồn nhiên.


Thì thôi nhé! xin một lần lỗi hẹn
Cõi vô thường lạc mất bóng đời nhau.
..Loanh quanh nhớ, loanh quanh buồn- Định số:
Kiếp phù vân như nước chảy qua cầu.


Tôi lữ khách- Nửa đời đi tìm mộng,
Mộng tan tành, thôi nhé hẹn xưa sau.
May! còn giữ trong tim mình chút lửa
Kịp vỗ về một trái tim đau..

                                 Văn Châu

Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2010

THIỀN CA

Nét thần của thơ- nằm nơi câu chữ,
Thần sắc người- dồn lên mắt tinh anh,
Tình yêu xuất thần- khi nụ hôn cháy bỏng,
Em là thần- thắp sáng cội lòng anh!

                                  Văn Châu

BIỆT KHÚC

                                    Em về điểm phấn tô son
                                    Bỏ anh ngồi khóc ru mòn tình xưa.

Về đi em!- chớ ngại ngùng
Mảnh tình xưa cũng xin đừng tiếc thương.
Anh về say giấc Nghê thường
Ngã nghiêng chén rượu, sầu vương cạn lòng.
Ngắm vầng trăng rụng bên sông
Bật cười khan- dấu một dòng lệ rơi..

Về đi em! chớ ngậm ngùi
Trách gì anh?- một nửa đời trắng tay.
Đàn xưa vụng phím; chùng dây
Thương anh tựa cánh vạc bay cuối trời.
Son hồng còn thắm bờ môi
Mà nghe lừa lọc trong lời biệt ly

Về đi em!- hãy về đi
Trăm năm còn có nợ gì nhau đâu?
Em về nắng lụa trải cầu
Bỏ anh ngồi lại góp sầu làm thơ.
Thẹn dòng mực tím ngây ngô,
Xếp chồng thư đốt- cho vừa lòng nhau.

Về đi em!- kẽo mưa mau
Tàu khuya lỡ chuyến; sông sâu trễ đò.
Một mai pháo nhuộm đường hoa
Thế là thôi hết phôi pha cuộc tình.
Anh về qua phố buồn tênh
Đèn khuya hắt bóng, thương mình lãng du

                                                     Văn Châu

Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2010

THU CẢM

Sớm tình cờ đi qua ngõ nhà ai
Thấy dậu cúc ngoài hiên hoa nở rộ.
Anh bỗng nghe lòng quắt quay thương nhớ
Áo em vàng dấu mộng những thu xưa.

                Văn Châu

TÌNH KHÚC MƯỜI NĂM

Thoắt đó đã tròn mười năm
Tình xưa nhẹ gót phiêu bồng,
Dấu xưa chỉ là hư ảo,
Là màu sương khói mong manh.


Từ độ em thành cố nhân
Anh về ru phím nguyệt cầm,
Khàn hơi dỗ lòng câu hát
-Thương đời mãi cứ loanh quanh.


Mười năm!- Đời bao sóng nổi?
Tình buồn như lá thu phai!
Đêm đêm một mình ngóng đợi
Cố nhân vẫn cố nhân hoài..


May còn nguyên sơ chút mộng!
Tinh khôi tựa thuở ban đầu.
- Nhờ em thắp giùm ngọn lửa
Sưởi lòng ấm đến xưa sau.


Mười năm! tập làm thi sĩ
Viết hoài chẳng trọn câu thơ.
Thôi ta làm tên cuồng sĩ
Ôm đời say hát vu vơ.


Cầu xin người về nơi ấy
Ngập tràn hạnh phúc yên vui.
Phố xưa mình anh ở lại,
Ôm trăng đánh giấc bên đồi.


Mười năm!- Đành thôi giã biệt
Xem như mây khói về trời.
Ta làm con chim viễn xứ
Chợt buồn vỗ cánh trùng khơi...

                     Văn Châu

PHÔI PHAI

Phôi phai nửa giấc mơ đầu
Em về- áo lụa trải cầu bâng khuâng.
Chiều nghiêng bước nhỏ âm thầm
Bướm vương hoa rụng- ngại ngần áo bay.

Thương đời anh- mộng trắng tay
Ôm trăng đánh giấc ngủ say bên đồi.
Viết câu thơ góp tặng người
Lấy chồng quan bỏ vội lời thề xưa.

Ôm đàn bỗng vụng phím tơ,
Hát câu dạ khúc âm thừa nhạt môi.
Ngày em pháo nổ tơi bời
Có anh ngồi tiếc thương đời đi hoang.

Mừng em
              lấy đặng
                           chồng quan!

                Văn Châu

EM?

Ai cũng có khổ đau và hạnh phúc.
Gia vị của đời: bùi; ngọt; đắng; cay.
-Em là chi trong ngần thứ ấy?
Để đời anh là một chuỗi ngày say!

                                 Văn Châu

Thứ Năm, 28 tháng 1, 2010

TÍM

Mây tím gợi buồn man mác trôi
Màu hoa trinh nữ- tím lưng đồi
Thao thức mãi- tình thư mực tím
Em là chiều- nhuộm tím góc đời tôi!

                         Văn Châu

SAY

Ngồi uống rượu bên thềm
trăng rơi trên tóc bạc
Vừa chuếnh choáng hơi men
Chợt đóa quỳnh thơm ngát
Xa cuối trời tiếng vạc
lặng rớt vào hư không
Quẹt tim thắp lửa hồng

sưởi lòng đau buốt giá
Ôm trăng làm gối lã
Say đánh giấc bên thềm
...
Ta thành tên cuồng sĩ
Từ ngày đánh mất em..!


            Văn Châu

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2010

CÂU THƠ ANH

( Thay lời đề từ cho tập thơ NHƯ LÁ THU PHAI)

Câu thơ anh chẳng làm ra cơm áo
- Chỉ mong là giọt nắng giữa mùa đông,
Là bóng mát che hồn em trú tạm,
Là bờ vai em tựa phút xao lòng.

                              Văn Châu

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

TÔI CÒN BÓNG TÔI

Ước gì phố cứ mù sương
Dẫn tôi lạc đến cuối đường dốc nghiêng.
Ước gì hoa sứ nhà bên
Nở hoa thơm ngát y; xiêm; tóc người.



Có lần tôi rủ bóng tôi
Lên non trải cỏ nõn ngồi đón trăng,
Rủ thêm chú Cuội; cô Hằng,
Đôi chung lếu láo- say nằm ngã nghiêng…



Ước gì đời gọi tôi điên
Để tôi vui sống hồn nhiên với đời.
Vui tôi khóc; buồn tôi cười,
Nghiêng vai ôm hết tim người quặn đau.



Có lần thức trắng đêm thâu
Bày kim chỉ vội vá khâu cuộc tình.
Đêm độc thoại với riêng mình,
Đèn khuya hắt bóng- hẹn bình minh sau…



Ước gì trời đổ mưa mau
Xô tôi quỵ ngã nằm đau nhớ Người.
Ước gì mỗi sớm tinh khôi,
Gánh thơ ra giữa chợ đời bán rao.



Có lần trong giấc chiêm bao
Thấy tôi nằm chết! -mặc bào quân vương,
Tiên nga vũ khúc Nghê thường,
Tiễn tôi về phố mù sương cúc vàng…



Trách đời chi lắm đa đoan,
Mộng tàn phai hết- tôi còn bóng tôi...
                           Văn Châu