Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

TÔI CÒN BÓNG TÔI

Ước gì phố cứ mù sương
Dẫn tôi lạc đến cuối đường dốc nghiêng.
Ước gì hoa sứ nhà bên
Nở hoa thơm ngát y; xiêm; tóc người.



Có lần tôi rủ bóng tôi
Lên non trải cỏ nõn ngồi đón trăng,
Rủ thêm chú Cuội; cô Hằng,
Đôi chung lếu láo- say nằm ngã nghiêng…



Ước gì đời gọi tôi điên
Để tôi vui sống hồn nhiên với đời.
Vui tôi khóc; buồn tôi cười,
Nghiêng vai ôm hết tim người quặn đau.



Có lần thức trắng đêm thâu
Bày kim chỉ vội vá khâu cuộc tình.
Đêm độc thoại với riêng mình,
Đèn khuya hắt bóng- hẹn bình minh sau…



Ước gì trời đổ mưa mau
Xô tôi quỵ ngã nằm đau nhớ Người.
Ước gì mỗi sớm tinh khôi,
Gánh thơ ra giữa chợ đời bán rao.



Có lần trong giấc chiêm bao
Thấy tôi nằm chết! -mặc bào quân vương,
Tiên nga vũ khúc Nghê thường,
Tiễn tôi về phố mù sương cúc vàng…



Trách đời chi lắm đa đoan,
Mộng tàn phai hết- tôi còn bóng tôi...
                           Văn Châu 



                              

Không có nhận xét nào: