Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2010

BIỆT KHÚC

                                    Em về điểm phấn tô son
                                    Bỏ anh ngồi khóc ru mòn tình xưa.

Về đi em!- chớ ngại ngùng
Mảnh tình xưa cũng xin đừng tiếc thương.
Anh về say giấc Nghê thường
Ngã nghiêng chén rượu, sầu vương cạn lòng.
Ngắm vầng trăng rụng bên sông
Bật cười khan- dấu một dòng lệ rơi..

Về đi em! chớ ngậm ngùi
Trách gì anh?- một nửa đời trắng tay.
Đàn xưa vụng phím; chùng dây
Thương anh tựa cánh vạc bay cuối trời.
Son hồng còn thắm bờ môi
Mà nghe lừa lọc trong lời biệt ly

Về đi em!- hãy về đi
Trăm năm còn có nợ gì nhau đâu?
Em về nắng lụa trải cầu
Bỏ anh ngồi lại góp sầu làm thơ.
Thẹn dòng mực tím ngây ngô,
Xếp chồng thư đốt- cho vừa lòng nhau.

Về đi em!- kẽo mưa mau
Tàu khuya lỡ chuyến; sông sâu trễ đò.
Một mai pháo nhuộm đường hoa
Thế là thôi hết phôi pha cuộc tình.
Anh về qua phố buồn tênh
Đèn khuya hắt bóng, thương mình lãng du

                                                     Văn Châu

Không có nhận xét nào: