Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2010

TỰ HỌA

Thơ mấy giọt , buồn buồn như mực tím.
Rượu vài ly, chuếnh choáng mộng tan tành.
Tôi- có một số phần riêng lận đận
Nên chợt buồn; chợt nhớ; chợt loanh quanh...


Làm nhà giáo- đồng lương không đủ sống.
Làm nhà thơ- không in nổi thơ mình.
Rời phấn bút dẫu rằng đau đứt ruột
Lăn lóc vào đời rẽ rúng lương tâm.


Bè bạn cũ thưa dần đôi kẻ nhớ,
Người thân quen khinh trọng; biết ai ngờ.
Tình như lá thu phai từ độ ấy,
Ôm đàn ngồi ngọng ngịu hát vu vơ.


Em biền biệt muôn trùng xa ngái quá
Bỏ lại bao mùa lá rụng bên thềm,
Bỏ góc phố thoảng mùi hương sứ trắng.
Dã quỳ vàng nở rộ dọc triền non.


Bỏ lại tôi- ngày nhọc nhằn cơm áo
Đời kém vui- thơ cũng cạn khô nguồn.
Thương chiếc bóng liêu xiêu gầy guộc nhỏ,
Giật mình nhìn mái tóc diểm màu sương.


..Tôi có những đêm thâu nằm mất ngủ
Úp mặt nghe mưa bão rớt trong lòng,
Nghe giun dế râm ran lời mộ khúc
Sớm ra vườn mảnh vỡ đã rêu phong.


Nên suýt có đôi lần toan tự tử
Để nguôi quên và trút bỏ ưu phiền.
Mai có đến tiễn tôi về bến mộng
Xin đừng buồn- Em hãy cứ hồn nhiên.


Thì thôi nhé! xin một lần lỗi hẹn
Cõi vô thường lạc mất bóng đời nhau.
..Loanh quanh nhớ, loanh quanh buồn- Định số:
Kiếp phù vân như nước chảy qua cầu.


Tôi lữ khách- Nửa đời đi tìm mộng,
Mộng tan tành, thôi nhé hẹn xưa sau.
May! còn giữ trong tim mình chút lửa
Kịp vỗ về một trái tim đau..

                                 Văn Châu

Không có nhận xét nào: